chóu lè tiān yáng zhōu chū féng xí shàng jiàn zèng
巴山楚水凄凉地,二十三年弃置身。
bā shān chǔ shuǐ qī liáng dì, èr shí sān nián qì zhí shēn
怀旧空吟闻笛赋,到乡翻似烂柯人。
huái jiù kōng yín wén dí fù, dào xiāng fān sì làn kē rén
沉舟侧畔千帆过,病树前头万木春。
chén zhōu cè pàn qiān fān guò, bìng shù qián tóu wàn mù chūn
今日听君歌一曲,暂凭杯酒长精神。
jīn rì tīng jūn gē yī qǔ, zàn píng bēi jiǔ zhǎng jīng shén
这首诗是唐代诗人刘禹锡所作,表达了他在被贬谪多年后回到家乡时复杂的情感。诗中既有对往昔的怀念,也有对未来的希望,展现了诗人豁达乐观的人生态度。